Anh Em
Phan_34
Lúc đó đại đội A ngay cả năm đóa kim cương cũng chưa đầy đủ, Lâm Sảng là nữ quân nhân xinh đẹp nhất trẻ tuổi nhất trong đội, trình độ học vấn cao, khiến cô trở thành nàng công chúa ở nơi đó.
Có rất nhiều quan quân trẻ tuổi bao gồm cả Lý Bạch, tìm mọi cơ hội biểu đạt ý nguyện yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Lấy tâm giữ người, lãnh đạo bộ đội đối với sự kết hợp nội bộ này cũng ngầm cho phép thậm chí là vui mừng mà xem.
Lúc đó ý kiến ủng hộ cao nhất là Lý Bạch và đồng đội lúc đó của anh Tạ Nam. Mị lực của Lý Bạch thì không cần nói, nhưng Tạ Nam cũng không kém, anh là thiên tài khoa quốc phòng, dáng dấp anh tuấn mà không thiếu sự nho nhã, không có khí chất càn quấy từ trong bộ đội đi lên giống như Lý Bạch, bên ngoài nhìn vào, cùng Lâm Sảng giống như một đôi trai tài gái sắc.
Nhưng anh chàng nho nhã Tạ Nam này lại hết lần này tới lần khác đặc biệt hợp ý Lý Bạch, cho dù là từ lúc bắt đầu huấn luyện, tới sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ hai người cũng phối hợp chặt chẽ, có thể nói là hợp tác tốt nhất, càng về sau, càng thêm coi trọng và thưởng thức cô gái Lâm Sảng này như nhau.
Bọn họ đều là học viên cùng nhóm với nhau, cùng biết Lâm Sảng, không có người nào khiêu chiến góc tường người nào, người lớn cạnh tranh công bằng, ai chiếm được tình cảm thì cũng không ảnh hưởng tình anh em.Ý chí kiên cường hăng hái, chí khí nam nhi, quả nhiên là kiên cố như vàng, chính nghĩa cao tận mấy, bay thẳng lên chín tầng mây xanh.
Nhưng mà những suy nghĩ này là của con trai, cô gái Lâm Sảng lại có chủ ý của riêng mình, hơn nữa nhân phẩm của người ta được bồi dưỡng từ nhỏ đã rất tốt, cũng không thấy được nhiều người theo đuổi mà đong đưa, ngắn gọn mà chính xác tung cành ô liu về phía Lý Bạch.
Đang lúc người có tình sẽ trở thành thân thuộc, cuộc sống lại rất cẩu huyết.
Lý Bạch và Tạ Nam bị cử đi thi hành một nhiệm vụ cực kỳ bí mật, tay súng canh Tạ Nam vì bảo vệ tay súng bắn tỉa Lý Bạch bị đạn lạc bắn trúng chỗ hiểm, hy sinh tại chỗ, lúc lâm chung thậm chí không thể để lại di ngôn, cũng là lúc dọn dẹp di vật phát hiện một phong thư tình, đó là phong thư tình viết cho Lâm Sảng.
Tạ Nam xuất thân đào tạo chuyên nghiệp, tài văn không tệ, phong thư tình này thể hiện tình cảm chân thật, lời lẽ cảm đông, tha thiết, khiến cha mẹ anh lúc dọn dẹp di vật khóc nước mắt dàn dụa, không muốn trông thấy người yêu của con trai.
Cô gái Lâm lúc này đang đụng phải điểm mấu chốt, giải thích rõ mình và Tạ Nam không có quan hệ gì, chỉ có thể làm đồng nghiệp an ủi mẹ anh, cũng không thể đảm nhận được vị trí khác.
Lời này khiến cho cha mẹ Tạ Nam giận tím mắt, khóc càng thương tâm, lôi kéo chiến hữu của con trai, cũng chính là đồng chí Lý Bạch khóc rống, nói con trai mình chết uổng. Bởi vì đây là ra ngoài làm nhiệm vụ bí mật, cũng không thể đăng báo khen ngợi, cũng không thể trao thưởng công khai, đối ngoại cũng chỉ báo cáo là sự cố lúc huấn luyện, mặc dù quá trình thực hiện được suất tiền tuất, nhưng gia cảnh nhà Tạ Nam cũng không kém, nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được sinh mạng của đứa con trai độc nhất.
Anh còn chưa kết hôn, thậm chí chưa từng yêu, sinh mạng trẻ vì vậy mà mất đi, thậm chí không thể đổi lấy một chữ "anh hùng", mà cô gái anh thương nhớ trước khi chết lại một nặng hai nhẹ chối bỏ.
Nghe nói lúc đó Lý Bạch trước hết là trấn an cha mẹ Tạ Nam, sau đó liền mặt mày xanh mét mà chạy tới kí túc xá của Lâm Sảng, lúc đó trong kí túc xá xảy ra chuyện gì người ngoài không cách nào biết được, nhưng sau đó Lâm Sảng ra ngoài theo Lý Bạch, mặt không có chút máu, giống như cái xác không hồn, nhận chăm sóc cha mẹ Tạ Nam thay đổi cục diện khóc rống ôm đầu như lúc đầu, sau này thậm chí còn đúng ngày đúng giờ viết thư cho họ, ngày lễ ngày tết còn tới thăm họ.
Nhưng quan hệ của Lý Bạch và Lâm Sảng cũng không có ai nói tới, một người thay đổi từ ngây ngô nhanh miệng thành anh lính đặc chủng lãng tử tình trường, một trở thành nữ cường nhân độc thân mặt lạnh tâm lạnh dường như lấy công việc là mục tiêu.
Nhưng người sáng suốt liền biết hai người này có vấn đề, thái độ của Lâm Sảng đối với Lý Bạch mặc dù lạnh lùng thoạt nhìn chỉ là việc công, nhưng cũng là lúc anh không chú ý liền lộ ra vẻ mặt khổ sở mờ mịt, biểu hiện của Lý Bạch được bình thường nhưng anh cũng không thoải mái được với Lâm Sảng, có thể tránh được liền tránh, loại bình thường này, bản thân nó chính là một sự không bình thường.
Cũng vì vậy, cho dù người thô thiển như Trương Anh Tử, cũng phát hiện có gì không đúng mà liệt Lâm Sảng vào một trong các tình địch.
Bộc lộ xong, rốt cuộc Trương Anh Tử lại nhổ ra một bãi nước miếng: "Hai người này thật quá xoắn xuýt rồi, tuổi thanh xuân cũng lãng phí bởi những chuyện này, cũng thật CMN 2 người này, chị không chơi cùng bọn họ!"
Hách Tịnh cũng không thể trách Trương Anh Tử ăn nói thô thiển, nhưng cũng cảm nhận được những lời nói dứt khoát ngoan lệ này của cô, không nhịn được có chút đồng tình và tiếc hận: "Thật ra thì, chị Anh Tử, chị cũng đừng đưa đám như thế, bọn họ có thể có vấn đề gì đó thật, nếu có thể ở chung một chỗ, sẽ không kéo dài tới hiện tại." Nói xong chính cô cũng cảm thấy những lời này đa số là an ủi, cho dù tình yêu hai người này ngược lẫn nhau, không ở chung một chỗ nhưng người khác cũng không thể chen vào, nhất là trải qua việc quan sát ngày hôm qua, Lý Bạch thật sự không có ý gì với Trương Anh Tử.
Trương Anh Tử lập tức ngừng lại, dứt khoát, kiên quyết lắc đầu: "Chị chỉ là thưởng thức Lý Bạch, cảm thấy anh ấy năng lực cao, lớn lên đẹp trai, còn đủ các cụ, tuổi cũng tương đương, là một đối tượng kết hôn tốt, có điều chị chưa có đặt nhiều tâm tình lên anh ấy, cái cô Lâm Sảng kia thật đáng thương, chị đồng tình với cô ấy, cũng không trả giá được lớn như vậy, không cùng cô ấy tranh đoạt!"
Đúng vậy a, thế gian có đồ vật gì, quý báu hơn tuổi thanh xuân của con gái? Lâm Sảng đã bỏ ra sự trân quý nhất của bản thân, hơn nữa quang minh lỗi lạc, xứng đáng hơn bất kì ai, lại còn chưa chấp nhận lấy được hạnh phúc của cô ấy, còn ai có thể nhẫn tâm tranh đoạt với cô?
Trong chốc lát hai người có chút trầm mặc, sự ưu thương nhàn nhạt len lỏi giữa hai người.
"NND anh ta, tên cặn bã Lý Bạch này, nếu không phải là Chu Hải Phong nhắc nhở chị, thiếu chút nữa liền xem anh ta là người tốt." Trương Anh Tử không có thói quen cất giữ cảm xúc trong lòng, la hét lên.
Hách Tịnh gi hỏi: "Chu Hải Phong nói cho chị biết những chuyện này, nói Lý Bạch rất cặn bã?"
Trương Anh Tử bĩu môi khinh thường: "Làm sao có thể đây, những nam nhân thúi kia tư tưởng cũng biến thái như nhau, cả một đám tự đại! Anh ta chỉ cảnh cáo chị, Lý Bạch mặc dù là nhân tài, rất tốt, nhưng chị cũng đừng nên trực tiếp tranh giành, không cẩn thận thành người thứ ba, bị lên án mà cũng không được như mong muốn, không hiểu gì lại làm bia đỡ đạn!"
Tiếp theo liền tức giận: "Anh ta nghĩ chị là ai chứ! Chị chỉ là không hay biết gì, nếu sớm biết cái cô Lâm Sảng kia khổ sở như vậy, Lý Bạch cặn bã như thế, có cho không chị cũng không muốn!"
Hách Tịnh gật đầu đồng ý, trong lòng đối với giá trị nhân phẩm và sự tính toán thông minh của Chu Hải Phong, có chút thay đổi.
Chương 58
Có vị bát quái Chu Hải Phong nhiều lời, lúc Hách Tịnh và Trương Anh Tử gặp lại Lâm Anh Tử và Lý Bạch cảm xúc liền không giống nhau. Trương Anh Tử vẫn ở cùng phòng với Lâm Sảng, tình hình cụ thể như thế nào Hách Tịnh không biết, nhưng cô nghĩ, hay người này cũng không phải là người hay gây sự, cũng đã nhiều tuổi tồi, Trương Anh Tử sẽ không xem người ta là tình địch mà đề phòng, những ngày sau này cũng sẽ không quá khó khăn.
Về phần Hách Tịnh ở bên này, dưới âm mưu hãm hại vừa đấm vừa xoa, cuối cùng Lý Bạch cũng chạy về nhóm Lâm Sảng bên kia học. Chỗ cô học sinh tuy nhiều, nhưng không có Lý Bạch cũng không khiến Lâm Sảng quá chướng mắt.
Mặc khác bởi vì ở cùng với Lâm Miêu Miêu, trực giác của phái nữ nói cho Hách Tịnh biết tốt nhất là cô nên giữ khoảng cách với Đan Nhĩ Tín, nếu không sẽ vô cùng phiền toái, cô cũng không muốn tạo nên scandal tam giác tình yêu trong doanh trại, vì vậy có thể tránh Đan Nhĩ Tín liền tránh, sẽ không để hai người ở riêng một mình.
Như vậy qua nhiều ngày liền rất thuận lợi, cũng thanh nhàn rất nhiều. Lúc đầu óc rảnh rỗi liền có nghĩ tới cơ hội phản bác lại, Hách Tịnh cũng nhớ tới việc lần trước Đan Nhĩ Tín bắt cắt đất bồi thường nghĩ thầm cho dù nói nam nữ ngang hàng thế nào đi nữa, thì trên mặt thể lực con gái là yếu thế, nếu không cũng không có việc lo sợ khi bị đánh liền nhục nước mất chủ quyền.
Vì vậy những lần huấn luyện thể lực về sau Hách Tình càng thêm nghiêm túc, khi còn bé cô đã có nền tảng khiêu vũ, cơ thể so với người bình thường mềm dẻo, linh hoạt hơn, ở đại học cảnh sát đã học Judo và Tán đả. Lúc đó mặc dù không có ý định làm cảnh sát, nhưng là có chuyên môn liền không ép buộc bản thân, học rất tốt kĩ thuật cận chiến, đi ra ngoài dạo phố cũng không sợ bị giật túi, đi đường ban đêm cũng không sợ gặp lưu manh, còn là một chuyện rất tốt.
Môn vật lộn của đại học, các nữ sinh có một vận động viên thế giới đã giải nghệ giảng dạy, cô đã đại diện cho đất nước tới rất nhiều quốc gia và địa phương thi đấu, hơn nữa lại còn vừa nhìn thấy Hách Tịnh liền hết sức hợp ý, dường như trở thành bạn vong niên. Nên khi cô giáo thấy Hách Tịnh học tập nghiêm túc, có thể chịu khổ, dựa theo đặc đểm cơ thể của cô nên đề nghị cô học nhu thuật Brazil tức là nhu thuật Cách Lôi Tây.
Sau khi tốt nghiệp Hách Tịnh vẫn giữ liên lạc với cô giáo, mặc dù cô không thể giống như đệ tử thân thiết có nhiều thời gian luyện tập, nhưng cũng chưa bao giờ bỏ quên, chẳng qua là sau khi tới đại đội A việc ra vào không tự do mới giảm bớt thời gian tới thăm cô giáo.
Nhưng những điều đã học lúc đó Hách Tịnh vẫn chưa hoàn toàn quên hết, hiện giờ có thời gian, có sức khỏe, hơn nữa cũng rất cấp bách- ngày ngày ở doanh trại, vẫn cùng Đan Nhĩ Tín một người nguy hiểm như thế giữ một đoạn quan hệ nguy hiểm, Hách Tịnh tự nhận thấy được nguy cơ.
Cô luyện tập càng thêm chăm chỉ, thật ra thì cô của hiện giờ, về thân thủ, chỉ cần đối thủ không phải là Lý Bạch hoặc Đan Nhĩ Tín, đối phó với những tiểu tử bình thường đều không kém, nghĩ tới đây, Hách Tịnh lau lau mồ hôi, sao việc gì cũng lôi ra so sánh với anh ấy đây, đã biết là sự thần kỳ trong lòng a?
Nhu thuật Brazil có xuất xứ như nhu thuật Nhật Bản, (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) nhu thuật rèn luyện con người, am hiểu cách kéo đối thủ ngã xuống mặt đất, sau đó đạt được tư thế khống chế trên mặt đấy, một khi tạo được tư thế khống chế trên mặt đất, liền có thể sử dụng kỹ thuật các khớp xương, kỹ thuật vắt hoặc đánh, nhiều loại thủ đoạn công kích nữa, chế phục đối thủ, vô cùng hữu dụng với đánh gần, Hách Tịnh thầm nghĩ.
Thời gian ở cái nơi đơn giản khô khan mà nhiều tình huống phong phú này nhanh chóng trôi qua, đang lúc mọi người chuẩn bị xong tâm tư, là lúc thời tiết ấm áp chuyển sang sự ẩm ướt lạnh lẽo của mùa đông, cấp trên bất ngờ truyền mệnh lệnh.
Đội đột kích báo biển của Mĩ muốn tới hạm đội N quân khu G trao đổi thăm hỏi, thuật tiện mài giũa tài nghệ, lại gặp đúng lúc diễn tập quân sự mà hạm đội N chuẩn bị từ lâu sắp bắt đầu, lãnh đạo quân ủy quyết định đưa đại đội A và A cùng tới tham gia, một là trợ giúp hạm đội hải quân lục chiến N chiêu đãi khách, hơn nữa còn cho bọn họ cơ hội quan sát luyện tập.
Tin tức này dường như là tin tức tốt, đối với những tuyển thủ dự thi mà nói, có cơ hội mở mang kiến thức với những người cùng ngành nước ngoài là một chuyện vô cùng may mắn, đối với Hách Tịnh và Trương Anh Tử, là nhân viên đi theo, có thể đi tới vùng nhiệt đới tránh đi mùa đông này, đơn giản giống như một dạng nghỉ phép, không quá vui sướng a!
Vì vậy dường như tất cả dều tâm tình dâng cao, cả đoàn người vẽ một cái bản đồ như 3 cái sừng, từ Bắc tới Tây Nam lại tới Đông Nam.
Một cái máy bay, làn gió biển ấm áp ươn ướt từ trước mặt bay tới, ngay lập tức lỗ chân lông như mở ra, cảm giác được nhiệt độ 26 thoải mái vô cùng là một cảm giác đã lâu chưa từng có.
Độ hải quân lục chiến quân khu N có liên đội nữ nổi tiếng cả nước, vì vậy bốn sĩ quan nữ đại đội A cũng không trở thành động vật hiếm mà quan sát như ở đại đội đặc chủng quân khu D, có điều cấp bậc của Lâm Sảng, Lâm Miêu Miêu và Trương Anh Tử vẫn khiến cho đại đội trưởng nữ Hà Kiến Bình kinh ngạc nhíu lông mày, đó là một nữ thượng úy hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn rất mỏng, làn da phơi nắng làm thành màu rám, không cao nhưng vóc dáng cứng cỏi, còn có ánh mắt vô cùng sắc bén, toàn thân tản ra một loại khí thế bao trùm không để cho khí thế đấng mày râu lấn áp, khiến Hách Tịnh nhìn mà hết sức hâm mộ, thầm nghĩ thân thủ của nữ đại đội trưởng nhất định rất tốt, có thời gian nhất định phải lãnh giáo một chút.
Nghi thức hoan nghênh tập thể qua đi, sau đó là sự tiếp đãi như thường lệ, yến tiệc chiêu đãi kết thúc, bốn nữ quân nhân liền đi theo Hà đội trưởng tới doanh trại nữ binh. Để thuận tiện công việc, những ngày về sau các cô sẽ nơi này.
Hách Tịnh rất hài lòng với sự sắp xếp này, gần đây cô luyện tập vật lộn đều dùng vũ khí và bao cát, không thể thực chiến. Chủ yếu là người chiến đấu gần, cùng những nam chân ở cùng nhau rất khó coi, mà trong nhóm bốn nữ quân nhân, ba người kia đều là binh lính kỹ thuật tiêu chuẩn, là kiểu động não không động thủ. Lưu Miêu Miêu thích tĩnh không thích động, cả ngày ôm cái máy tính trang điểm, Lâm Sảng thì Hách Tịnh không dám trêu chọc, Trương Anh Tử thì một thân xương cố già rồi càng thêm lười vận động, trực tiếp liệt Hách Tịnh vào làm thành phần trẻ em hiếu động, khiến cho Hách Tịnh không thể không xấu xa nghĩ cô ấy ăn nhiều như vậy lại không vận động, có thể hay không rất nhanh to ra.
Nói tóm lại, chỉ có mình cô là cô gái trẻ tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân, trước mắt đang là trạng thái độc cô cầu bại, hiện tại tự nhiên cho cô tham gia vào quân doanh của đội nữ hải quân lục chiến hạm đội M, đó không phải là được vào núi vàng sao, còn có thể ra về tay không? Suy nghĩ một chút cũng không thể, Hách Tịnh tự nhận là người thông minh, người thông minh cũng không không làm chuyện tầm thường!
Hách Tịnh vẫn hưng phấn ngắm nhìn khắp nơi, cũng không nghĩ cũng có người nhìn chằm chằm vào cô.
Bên cạnh Hà Kiện Bình có một nữ thiếu úy vóc người cao gầy, từ lúc gặp mặt liền luôn quan sát Hách Tịnh, Hách Tịnh đã quen bị mọi người nhìn (囧, mĩ nữ mà, mọi người tự hiểu? Sau đó lại cảm thấy cứ coi như xinh đẹp cũng không thể nhìn như thế chứ, liền có chút không vui nhìn lại, không nghĩ tới vừa nhìn liền sửng sốt).
Nhìn quen, khá là quen mắt! Hách Tịnh có tiếng là máy vi tính sống, trí nhớ siêu quần, rất nhanh cô liền tìm thấy đáp án.
Lâm Lệ, người cô từng kết ân oán lúc học cấp ba, người ngưỡng mộ Vu Hạo Dương, đến nay đã là sáu năm không gặp, nhưng làn trước mọi người gặp mặt đều đã trưởng thành, cho nên ngũ quan, toàn thân không có thay đổi gì lớn.
Lâm Lệ dĩ nhiên đối với trí nhớ của mình không có tự tin như Hách Tịnh, khi cô nhìn thấy sự kinh ngạc trong đôi mắt Hách Tịnh mới khẳng định mình không nhìn nhầm người. Dưới sự kích động lại tự nhiên vượt qua cấp trên Hà Kiến Bình tiến lên nắm lấy cổ áo Hách Tịnh: “Rốt cuộc cô và Vu Hạo Dương thế nào?”
Đón nhận ánh mắt tức giận đến đỏ ửng của Lâm Lệ, Hách Tịnh đang định giải thích, thì Hà Kiến Bình ra lệnh một câu: “Buông ra, cô làm gì thế!” Sau đó, cũng buông tay như dự đoán nhưng có điều sóng ngầm hướng về Hạch Tịnh lại có sự thay đổi, gò mà cô hơi cao, khóe miệng cong lớn, lộ ra ánh mắt cười như không cười thêm một chút đùa cợt, quả nhiên, Lâm Lệ tức giận, không chút nghĩ ngợi tung một quyền về phía mặt Hách Tịnh.
Hách Tịnh đã có sự chuẩn bị, làm sao có thể để cô ấy được như ý, nghiêng bả vai, thân thể cúi xuống, hai chân dạng ra lại khép lại, duối thẳng một chưởng, Lâm Lệ liện bị cuộn ngã, hay người đánh nhau ngay tại chỗ.
Những năm này Hách Tịnh kiên trì luuyện tập lại có danh sư chỉ dẫn, nhưng Lâm Lệ lại tham gia quân ngũ trước, vóc người so với Hách Tịnh chắc khỏe hơn nnhiều, năng lực bẩm sinh là có ưu thế, sau này cô ấy là chuyên nghiệp, mà Hách Tịnh là nghiệp dư, lẽ ra cho dù thế nào đi nữa Hách Tịnh cũng không phải đối thủ của cô ấy.
Nhưng mới vừa rồi tình hình tương đối đặc thù, tâm tình Lâm Lệ kích động, mà Hách Tịnh vẫn tỉnh táo, trong trí nhớ của Lâm Lệ, Hách Tịnh chỉ là một nữ sinh học giỏi bình thường, trong lòng liền khinh địch, mà Hách Tịnh từ trước đến nay đều biết Lâm Lệ tay chân phát triển, Hách Tịnh giành cơ hội trước vật cô ấy nằm trên đất, tác dụng của nhu thuật Brazil liền phát huy đầy đủ.
Bởi vì điều kiện có hạn, sau khi tốt nghiệp Hách Tịnh chưa từng dùng nhu thuật đánh người (Đêm đó ở biệt thự cớ thử qua, nhưng thứ nhất là do đầu choáng váng, thứ hai là thực lực cách xa, không thể thành công). Lần này dĩ nhiền ra lấy ra bản lĩnh nhà nghề, chính là thừa dịp lúc Lâm Lệ tức giận mà xuất toàn lực, kiểm nghiệm một chút tài nghệ chân chính của bản thân.
Trên mặt đất hai người người lui ta tiến xoáy thành một khối, những người dừng lại cũng nóng nảy, Trương Anh Tử hô to gọi nhỏ kêu họ dừng tay lại không có ai nghe cô, cô muốn tiến lên can ngăn, lại bị chạm khiến cho lảo đảo sau đó liền vô lực xuống tay, Lâm Sảng và Lưu Miêu Miêu thì nghiêng đầu nhờ Hà Kiến Bình giúp đỡ.
Sắc mặt Hà Kiến Bình tái xanh, ra lệnh cho Lâm Lệ dừng tay, quân nhân lấy sự phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm, mà đội nữ lục chiến bởi vì tính đặc thù mà kỷ luật nghiêm minh, nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Lệ- ái tướng của mình hôm nay lại giống như uống lộn thuốc, toàn là xuất ra những đòn hiểm đánh cô gái yêu kiều bên dưới.
Hà Kiến Bình vốn là lo lắng đánh bị thương người liền không có cách nào ăn nói với cấp trên và đơn vị anh em, nhưng cô là người trong nghề, chỉ nhìn một lát liền không vội, cô gái này cũng không phải là đèn cạn dầu, nhìn nhu nhược xinh đẹp như hoa sen, ai ngờ lại là một người hung ác, động tác không nhiều, nhưng lại ổn và chuẩn, nhiều chiêu không xuất uổng, Lâm Lệ mặc dù nhìn hung mãnh, lại bị cô cản mọi nơi, trong chốc lát không chiếm được tiện nghi.
Có điều dù sao thể lưc Hách Tịnh cũng không bằng người ta, Lâm Lệ bắt đầu bình phục sự tức giận che lấp tâm tình, rất nhanh liền chiếm thế chủ động, thấy rõ ưu thế, Hách Tịnh sơ sẩy một chút khóe miệng bị cô quét một cái, hàm răng đập vào môi có má chảy ra. Hà Kiến Bình vội vàng tiến lên tách hai người ra, Lâm Lệ lúc này mới ý thức được mình phạm sai lầm, bị Hà Kiến Bình thấp hơn cô nửa cái đầu khai thông, cúi thấp đầu đứng ở một bên, không dám hành động.
Hà Kiến Bình lại không để ý tới cô, vội vàng đỡ Hách Tịnh dậy quan sát, liên tục áy náy, trong bộ đội sâu thâm, cô bé này tuổi nhỏ như vậy đã được của tới nơi này, còn tới từ đại đội đặc chủng quân khu A, không chừng là điều chuyển từ bên trên, các cô không thể đắc tội.
Hách Tịnh lau máu ở khóe miệng, vô tình cười cười: “Hà đại đội trưởng, chị chớ để ý, tôi cùng Lâm Lệ là học cùng cấp ba, trước kia cùng nhau đánh bóng rổ, lần này gặp lại liền dùng võ thể hiện tình bạn thắm thiết, chưa kịp nói với mọi người là chúng tôi không đúng, vết thương nhỏ của tôi không có gì đáng ngại, vừa rồi Lâm Lệ bị tôi đánh ngã vài cái, trở về phải xem xét có bị thương chỗ nào không, sau đó tìm cơ hội chúng mình cũng nói chuyện một chút.”
Hà Kiến Bình ngoài miệng nói áy náy, chân mày lại giãn ra, cô gái này cho dù là điều từ bên kia, cũng ăn nói rất tốt. Mới vừa rồi tình huống kia, người thông minh đều nhìn ra hai người tuyệt đối không phải là “bạn”, coi như chỗ quen biết cũ chỉ sợ cũng là “thù”, mà người ra tay trước là Lâm Lệ, người tài trong đội nữ lục chiến, Hách Tịnh cũng là văn chức, huống chi còn là khách từ xa tới, thấy thế nào cũng đều đã biết bên đuối lý.
Nhưng chỉ vài lời của Hách Tịnh liên chỉ ra quan hệ cùng trường của hai người, đem việc đánh nhau thành tình cảm thiết tha, đem việc công với công thành việc tư với tư, giảm bớt sự tổn thương của mình, cường điệu hóa “ám thương” của đối phương, giống như là làm việc ngốc nghếch, lại làm cho Lâm Lệ lần đầu gặp lại cô lại nợ cô một cái ơn, còn không phải là nợ, cô cũng không thể tự mình chạy đi nói: không phải thế, cấp dưới của tôi chính là muốn đánh cô, cô đừng khách sáo!
Cô gái này có trí thức khôn khéo, lại có nhiều hơn một chút sự tùy ý và nghĩa khí, còn có thân thủ tốt như vậy, Hà Kiến Bình dường như là vừa thấy liền yêu thích.
Chương 59
Lúc phân chia phòng kí túc xá, cấp cho các cô ba phòng trống, cấp bậc của Hách Tịnh thấp nhất, không hề nghi ngờ chút nào là phải ở cùng người khác, lần này Trương Anh Tử rất chủ động xung phong, còn rất đàng hoàng nói: “Em bị thương, chị giúp em thoa thuốc, nhà chị có thuốc gia truyền trị bị ngã, dùng rất tốt.”
Nghĩ đến cái chân bị thương của đồng chí Lý Bạch, Hách Tịnh cảm thấy khóe miệng bắt đầu có chút đau, có điều nhìn Trương Anh Tử nháy mắt ra hiệu, cô cũng không tiện vạch trần cô ấy, theo tinh thần không biết sợ mình không vào địa ngục thì ai vào, cùng Trương Anh Tử vào phòng.
Sắp xếp xong đóng của lại, Trương Anh Tử liền tiến lên cởi quần áo của Hách Tịnh, Hách Tịnh thề bảo vệ trinh tiết, nhưng vẫn bị cô nhìn thấy mấy chỗ bị thương, Trương Anh Tử lớn tiếng kêu la: “Chị nói đầu óc em bị teo rồi đúng không? Rõ ràng là bị đánh, còn không nói rõ ràng, có lòng tạo ơn cũng không phải làm như thế a, giúp đỡ nữ thổ phỉ này, không dạy dỗ các cô ấy lại tưởng rằng chúng ta dễ bắt nạt!”
Hách Tịnh cuời trấn an cô: “Không có, là em chọn gây chuyện mà, em chính là muốn thử dò thân thủ của cô ấy.”
Trương Anh Tử cứng lưỡi há hốc mồ, có điều quen biết lâu như vậy, cô cũng hiểu rõ tính tình nhân phẩm Hách Tịnh, biết cô gái này mặc dù phúc hậu, nhưng tuyệt đối không phải là người dễ bị bắt nạt, liền không nói thêm gì nữa, bắt đầu hỏi vấn đề mình quan tâm: “Em tranh đoạt đàn ông của cô ấy
Hách Tịnh đang nhìn khóe miệng bị thương của mình trong gương, không chú ý liền cắn phải, a a kêu đau, rất bất đắc dĩ nhìn Trương Anh Tử nói: “Chị Anh Tử, chị nói người khác giống như nữ thổ phỉ, chúng ta là thành phần trí thức, có thể lịch sự một chút không?”
Trương Anh Tử liếc mắt: “Không phải ở đây không có người ngoài sao? Vu Hạo Dương là ai, người yêu của cô ấy?”
“Xem như là đối tượng yêu đơn phương đi.” Hách Tịnh suy nghĩ một chút nói, Vu Hạo Dương không thích Lâm Lệ, điều này cô ấy cũng biết.
“Hiện giờ bọn em ở bên nhau?” Trương Anh Tử lại hỏi.
Hách Tịnh lại hỏi ngược lại: “Chị thấy bọn em có ở bên nhau không?”
“Chị ngay cả bóng dáng Vu Hạo Dương ra sao cũng còn chưa biết.” Trương Anh Tử bất mãn.
“Vậy không được, chúng ta cùng ăn cùng ở hơn nửa năm, cũng không ra mắt chị, em làm sao ở cùng một chỗ với anh ta?” Hách Tịnh đáp lại cực kỳ hợp lý hợp tình.
“Thì ra là hiểu lầm! Thật là nhàm chán.” Trương Anh Tử ”cắt” một tiếng, lập tức ném việc này ra khỏi đầu, sự chú ý dồn về vết thương trên người Hách Tịnh.
Hách Tịnh vừa hưởng thụ sự xoa bóp gia truyền của Trương Anh Tử, vừa thở dài trong lòng, nghĩ thầm con gái đơn thuần một chút lại hạnh phúc.
Mặc dù trên người bị thương, nhưng đoán trước là tối nay không được ngủ.
Có điều vừa mới rửa mặt xong nằm xuống, đã có người tới gõ cửa, hỏi một tiếng, quả nhiên là Lâm Lệ. Trương Anh Tử nửa mê nửa tỉnh chợt ngồi dậy hỏi: “Cô ấy còn muốn đánh.”
“Cũng không phải đâu, cô ấy tới tìm em nói chuyện, giải thích rõ sẽ không sao.” Hách Tịnh ngay cả quần áo cũng chưa cởi, liền lên đường ngay.
Trương Anh Tử đáp một tiếng rồi lại mở mơ màng màng ngủ, còn làu bài một câu: “Có chuyện gì thì gọi chị.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian